Cách đây hơn 6 năm, Nó và anh cùng học
chung 1 lớp, anh học giỏi nhưng tỏ ra
kiêu, nó ko ưa anh và hình như cũng chưa khi nào nói chuyện
với anh dù hầu như là ngồi cách bàn trên, bàn dưới. Hết 3 năm, nó ko có ấn
tượng nhiều về anh cũng như với tất cả mọi
người ở cái thời học
sinh tự kỷ.
Nó thi không đỗ,
nguyện vọng luôn vào cao đẳng rồi tính sẽ
liên thông lên, 3 năm êm đềm
trôi qua trong khi ấy nó
không biết được là anh phải trải qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ.
Hết 3
năm cao đẳng, nó bớt tự kỷ
nhưng vẫn chẳng có mối tình nào vắt
ngang lên cổ. Trong khi Anh…có
bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với tình yêu.
Nó kiếm
được 1 công việc bình thường, vừa đi làm, đi học, nhiều khi cũng khó khăn, chật vật nhưng đã quyết
ko để bố mẹ phải
trợ cấp cho mình thêm nữa. Nó có ấn tượng sâu sắc
với 1 ng…nhưng
nó ngốc nghếch…làm vụt tan tình cảm của cả
2 dù có chút nhen nhóm...nó chưa biết
yêu…rùi ng ta nắm tay 1
bàn tay khác…nó vẫn hay
nhớ về 1 hình bóng…và cô đơn. Khi hình
bóng ấy nhạt nhòa thì nó phát hiện dường như
cảm xúc đã trơ trơ như đá…vô
cảm…nó vẫn chưa yêu…Trong
khi ấy, anh vẫn đều đặn
trải qua thêm nhiều khó khăn, nhiều chuyện…tưởng
chừng chỉ có ở trong phim.
Và rùi tình cờ
anh và nó nói chuyện với nhau từ vấn đề
công việc, tán gẫu hằng ngày, nó thấy
đó như 1 thói quen ko muốn
thiếu…
Nó ngây ngô…Anh từng
trải
Và tự
khi nào Nó ấn tượng với anh, muốn
đem lại nụ cười cho anh, muốn
nhóm lại những niềm tin nơi anh. Anh mún nó từ
bỏ đi cái suy nghĩ ấy nhưng nó ương bướng lắm, ko chịu
từ bỏ…Hình như nó đã…yêu
anh!
Bước
chân kiếm tìm của nó muốn dừng
bước trên con đường anh đi…nó mún cùng anh đi
qua khó khăn đến cuối con đường.
Bờ vai
nhỏ bé của nó mún làm điểm tựa bình yên cho anh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét