17/12/13

Đêm...Tôi đi bán phép màu...


 

Ngoài kia phố lên những ngọn đèn hắt hiu, lập lờ...có tiếng chuông nhà Thờ vang vọng lại trong tâm thức tôi...báo hiệu một đêm nữa lại buông xuống, màn đêm tìm về trên không gian vắng lặng mỗi riêng tôi, tôi chờ đợi cho một ngày vội vã đi qua để mình lại được gặp gỡ, chuyện trò hàn huyên bao nỗi tâm sự với Đêm...

Đêm cho Tôi bao cảm giác lạ và...Nỗi buồn!

Tôi thích Đêm...đơn giản vì đêm cho tôi cảm thấy sự nhẹ nhàng để trải lòng với những thứ mờ ảo, đêm với tôi là những điều kỳ lạ, một sự khám phá tinh tế chỉ cho riêng tôi và chỉ có Đêm mới biết...
Đêm...trên những nẻo đường của con phố nhỏ, tôi lặng thầm gót nhè nhẹ từng bước chân vào chiếc ly thủy tinh to lớn của đêm với những cơn gió vô tình lướt qua mái tóc, cho tôi cảm thấy mình thật dịu dàng để hòa tan vào một thứ hỗn hợp rất đặc biệt của Đêm.
Tôi...một người lặng lẽ trong từng bước đi chầm chậm theo từng nhịp gõ thời gian như đang trôi nhẹ trong màn đêm, một kẻ lạ mặt...một vị khách ngao du đến viếng thăm những nơi từng rất lạ mà cũng thân quen...

Tôi yêu cuộc sống những khi về Đêm...

Đêm...đâu đó vẫn còn sự vội vã trên những nét mặt của con người, họ đang lao nhanh qua bao con đường đông đúc của dòng chảy màu đen pha chiếu chút đỏ vàng, sự hối hả để đi về lại nơi mái ấm của góc nhà nhỏ bình yên bên cạnh những người mà mình yêu thương, có được cảm giác che chở, đùm bọc và nương náo trong đêm cô tịch...Hay chỉ là để được nghỉ ngơi sau một ngày bộn bề với bao căng thẳng của cuộc sống, để cho con người và tâm hồn của mình được thư thái và hưởng thụ chút tự do, thoải mái khi đêm về...


Đêm về như đã kết thúc và đi qua hết một ngày, bao thứ lộn xộn, dang dở...phải xếp vào và nằm lại trong đêm. Nhưng vẫn có những câu chuyện, những con người vẫn miệt mài tiếp diễn những cái ngỗn ngang đó...như một thói quen trong vì cuộc mưu sinh, vì cuộc sống! Đôi khi họ chẳng có những phút giây gọi là nghỉ ngơi, đêm về là mở ra một cuộc sống mới, cuộc sống khác nữa... Cũng như chính tôi, tôi thích những phút giây của cuộc sống về đêm, vì ở đó có lẽ tôi được sống với chính bản thân và con người thật của mình, tôi không cần quá nhiều che đậy hay ngụy tạo một lớp ngoài để tránh những tia nắng, ánh sáng của từng ngày qua đi, tôi không cần phải trốn trong một góc nào đó trong căn nhà nhỏ để ngắm nhìn đời! Mà với khi đêm về, tôi lại cảm thấy mình có thể tự tin để bước ra khỏi góc tối của riêng tôi...để đắm chìm trong cả một màn đêm có những màu tối hơn thế nữa!

Đêm...tôi là một con người bé nhỏ, vô danh...khuất dần trong dòng đời với bao con người, chẳng ai để ý đến tôi, chẳng ai biết tôi là ai và sẽ chẳng ai có thể nhận ra tôi...khi vô tình lướt qua nhau! Đêm...đâu đó thả vào trong không khí, tôi cảm nhận được cái mùi quen thuộc...có phải là mùi của làn khói...điếu thuốc tàn mà ai đó hút dở đã bỏ lại trên đường đi?! Có phải là mùi của gánh xôi vỉa hè về đêm, một mùi vị nào đó thoắt ẩn thoắt hiện trong tôi, nó làm gợi nhớ và ảnh hiện lên nhiều thứ của cuộc sống. Đâu đó tôi nghe có những tiếng rao quen thuộc vẫn hay nghe của âm thanh lóc cóc, tiếng gõ leng keng, sục sịch...của những người đi bán hủ tiếu gõ về đêm! Trên con đường xa lạ nào đó, tôi thấy có hình ảnh của những con người lam lũ, vất vả...họ vẫn còn đang đi phát những tờ rơi, vẻ mặt của họ mệt nhoài, cầm trên tay những sấp tờ rơi còn dày và khá nhiều, có lẽ họ đang mong phát cho hết số tờ rơi đó để mau trở về nhà trước khi đêm muộn... Những tờ rơi được phát đến tay của bao con người đang đi lướt qua trên đường...họ cầm tờ rơi và xem trên đó ghi những gì với một vẻ tò mò, thích thú! Với những người lịch sự, nhã nhặn...họ cầm xem, xếp lại rồi cất vào túi áo, túi quần hay chỗ nào đó với một vẻ trân trọng, một số người mỉm cười rồi từ chối không nhận những tờ rơi, có những người chỉ xem một cách qua loa đại khái tờ rơi rồi trả lại, có những người chỉ mới vừa cầm trên tay đã phải vội vã đi nhanh rồi buông bỏ những tờ rơi đó xuống đầy đường...

Đêm...Tôi đi bán phép màu...

Mỗi đêm về là mỗi đêm khác biệt, không đêm nào là giống đêm nào! Có những đêm ôm lòng dịu vời để nhìn về phía xa xăm, những hàng cây cao, dài...những ánh sáng nhợt nhạt, lung linh...Tôi nhìn lên bầu trời chơi vơi những ngôi sao đêm lẻ loi, vẫn đang soi sáng, le lói như đang mỉm cười với tôi. Tôi thấy mình trống trải, cô đơn giữa đêm,...cô đơn với tôi mang một ý nghĩa thật khác, cô đơn không phải là khi ta không có ai bên cạnh đời ta...mặc dù tôi cũng chẳng có ai bên cạnh! Mà cô đơn với tôi là không có một nơi để hướng về, để hình dung hay mơ tưởng sâu xa trong trái tim...

Tôi thấy những nỗi buồn, là những nỗi buồn của tôi, có những nỗi buồn vu vơ, có những nỗi buồn nhỏ nhoi, đôi khi không vui không buồn tôi cũng gọi đó là nỗi buồn! Không biết từ bao giờ tôi đã quen có những nỗi buồn bên cạnh, những lúc đêm về mà không có mặt nỗi buồn thì lại thấy lòng thiếu vắng, hụt hẫng! Nỗi buồn của tôi được lăng-xê qua từng đêm và đến khi tôi nhận ra rằng nỗi buồn đã quá lớn và là một phần không thể thiếu khi đêm về..., đó cũng là lúc tôi thấy những thứ trong cuộc đời tôi trở nên hối hã bởi nhiều thứ, đêm về mình lại có nhiều chuyện phải làm, rất nhiều và lộn xộn mà thời gian dường như lại không có nhiều cho tôi! Có những đêm thật nhẹ nhàng, thảnh thơi để tôi ngắm nhìn, suy tư, trăn trở hay ghi ra những tờ giấy bao thứ cảm xúc vu vơ nào đó mà tôi chẳng biết...cứ thế cho hết một đêm!

Có những đêm tôi trầm ngâm với bao tâm sự, nỗi lòng chất chứa đâu đó, những đêm mà tôi không ngủ...Có những đêm tôi lại bộn bề...đi đến nơi nào đó để bán...phép màu!
Tôi cũng như bao nhiêu con người khác...cũng phải lam lũ, vất vả trong cuộc mưu sinh cho đời sống, đêm về tôi phải bương chải, đi lang thang nhiều nơi cùng thứ phép màu của mình để rao bán!


Ai mua phép màu...?! Tôi bán... 

Phép màu của tôi là những phép màu kỳ lạ, chỉ tôi bán thứ phép màu đó, phép màu được tôi làm lên từ những nỗi nhớ mong manh, dịu vợi, bao ước mơ với nỗi buồn xa xăm, hòa quyện cùng chút xót xa kí ức, nỗi đau kỉ niệm, gắt lên những hạt kim tuyến nhỏ phản chiếu bao màu đơn sắc của nỗi buồn riêng tôi, có những viên châu pha lưu ly màu đen hồng và trên đó mang những vết nứt, vết thâm để lại của thời gian, phép màu nằm trong những lọ thủy tinh không màu, vô hình, trong suốt... nó được cất và giữ gìn ở một nơi kín đáo trong tâm trí tôi mà chỉ có chiếc chìa khóa của đêm mới có thể mở ra để tôi đem phép màu đi bán!

Tôi đi qua nhiều nơi, từng góc phố, con đường, ngõ hẻm...rao bán phép màu trong đêm, tiếng rao lặng lẽ, âm thầm! Phép màu tôi bán không mắc cũng chẳng rẻ, đôi khi phép màu của tôi vô giá...Có vài đêm hiếm hoi tôi đi bán phép màu rất đắt...bán hết rất nhanh, có những đêm tôi chẳng bán được gì cả...phép màu tôi bị ế...vì có lẽ ít ai muốn mua phép màu của tôi, họ chỉ thích những thứ hiện hữu, đôi khi xa hoa và có thêm chút hào nhoáng, họ thích những phép màu vui tươi, rực rỡ và lộng lẫy muôn màu sắc tươi đẹp...chẳng ai thích thứ phép màu u buồn, đơn sắc, kỳ lạ,... Tôi vẫn đi, lang thang trong đêm để tìm người mua phép màu, phép màu tôi sẽ trao tặng, gửi gấm...cho những ai thật sự yêu thích phép màu của tôi...thứ phép màu lạ kỳ, ngộ và khác người như một sự ngỗn ngược của đêm dành riêng tôi. Có khi tôi chỉ trao đổi phép màu của mình cho người mua nó để đổi lấy những thứ thật bình dị, đơn giản...đó có thể đơn thuần là những nụ cười ta trao nhau khi lướt qua thật nhanh, một cái bắt tay, một ánh nhìn trìu mến trên gương mặt ẩn hiện giữa đêm, hay chỉ là một cảm giác ấm áp vô hình nào đó thoáng qua trong tim...

Có khi tôi hạ giá rồi lại tăng giá của phép màu...tùy thuộc vào người mua nó mà tôi gặp trong đêm. Có khi đêm đã tàn lúc quá khuya, chẳng còn ai mua phép màu nữa, tôi lại gom góp bao nhiêu phép màu lại...cất vào trong cõi lòng, tâm trí và đã có đôi lúc tôi nghĩ...có thể mình sẽ không đi bán thứ phép màu đó nữa, tôi hơi buồn vì tôi chợt hiểu...những phép màu do mình làm ra trên những nỗi buồn, ưu tư, xa vợi như thế đôi khi lại mang đến niềm vui, những điều thật khác cho người mua nó, còn riêng tôi...tôi bán phép màu mà chẳng bao giờ tôi lại đem phép màu của mình làm ra để sử dụng, để ước ao hay thử nó dù chỉ một lần, tôi không biết được cái giác khi cầm, sờ, nắm những phép màu đó của mình sẽ ra sao...Tôi muốn làm ra một thứ phép màu cho riêng mình và không muốn bán nó cho ai, tôi khát khao có được phép màu cho bản thân dù cho là nó không thể thực hiện được bao ước mơ nhỏ nhoi của tôi nhưng đâu đó sâu đáy lòng cảm thấy được một sự an ủi, vững tin... Tôi nên suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm!, vì để tạo nên một thứ phép màu cho bản thân mình chắc không dễ, tôi không biết tôi sẽ tạo nên nó với hình thù gì?, bằng cách nào?, tôi cần phải có thêm nhiều thời gian nữa...để học hỏi, tìm kiếm và nhờ sự chỉ dạy để có cách thức, nguyên liệu và nhiều thứ khác để tạo nên thứ phép màu đó mà chỉ có duy nhất một người có thể biết được điều đó và giúp được tôi...đó là Đêm...!

 


0 nhận xét:

Đăng nhận xét