Hôm nay là ngày cuối tuần, những cặp tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc bên nhau. Họ trao cho nhau tình yêu và nỗi nhớ vào một ngày thứ 7 yêu thương và đâu đó một vài nụ hôn vội vã lướt nhanh mang theo sự nồng ấm của tình yêu quyện vào không gian hữu tình. Đó là những nụ hôn của lứa đôi hạnh phúc vì được ở bên nhau, trao cho nhau sự nồng ấm từ con tim đang yêu và được yêu…Tôi như lạc lõng giữa không gian quen thuộc, cảm giác như mình đã trở thành người thừa trên con đường này khi không có em sánh bước bên cạnh… Sực nhớ đến một bài thơ đã từng nghe được ở đâu đó, tôi ráp vội vào không gian hiện tại như để tìm lấy một chút gì đồng cảm:
“Họ yêu nhau, họ thích chiều thứ 7
Hoàng hôn về họ lại dắt nhau đi
Tôi không yêu tôi ghét chiều thứ 7
Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn…”
Uh! người ta yêu, người ta trao cho nhau chiều thứ 7 của lứa đôi hạnh phúc. Tôi cũng yêu nhưng tôi lại đang lang thang lẻ bước một mình. Em có nhớ tôi? Đôi lúc, trên con đường xuôi ngược, con tim tôi không ít lần loạn nhịp khi thoáng thấy dáng người quen thuộc. Có phải em? Câu hỏi còn chưa kịp trả lời thì như một phản xạ tự nhiên, tôi phóng như bay về phía hình bóng ấy để rồi trăm lần vạn lần thất vọng khi bắt kịp “bóng người dưng”. Tôi ngốc thật phải không em? Làm sao người đó là em được, em đã đi rồi, đi đến một phương trời xa lạ, rời xa thành phố nơi có tôi cùng những kỉ niệm luôn hướng về em. Chắc tại tôi vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đấy thôi. Mà cũng có thể tại con đường và không gian nơi đây tạo cho tôi cái ảo giác rằng em vẫn còn đây”. À…à…cái này người ta vẫn hay gọi là “bệnh tương tư” đây mà…Gượng cười cho cái lí do mình vừa nghĩ ra và cũng gượng cười để tự an ủi mình rằng: “Chỉ tại tôi quá nhớ em thôi”.
Con đường kỉ niệm vẫn nằm đó, hình bóng em vẫn đầy ấp không gian và nỗi nhớ trong tôi vẫn mãi dâng tràn nhưng sao giờ đây, con đường kỉ niệm trong tôi bỗng trở nên xa lạ quá. Uh, mà cũng đúng thôi, đường chẳng của riêng hai chúng mình nên khi vắng em đường đã “thay tên” mất rồi còn đâu. Có cảm giác như bước chân mình đang lạc lối, cảm giác như bước chân mình đã mệt mỏi, tôi quay trở lại quán nét quen thuộc như để vơi đi sự hụt hẫng và trống vắng trong lòng…
“Thành phố nào, nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm.Thành phố nào vừa đi đã mỏi? Đường quanh co quyện gốc thông già…Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ giờ không em sỏi đá u buồn, giờ không em hoang vắng phố phường…”
Hay quá phải không em? Sâu sắc thật. Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ. Nhưng dù có gom hết những điều đó lại cũng không thể nào sánh bằng nỗi nhớ đang làm thổn thức con tim tôi đâu em… Đang mải mê trong điệu nhạc thì một khung chát hiện lên.Tôi đọc rồi ngẩn người nhìn về phía máy chủ. Không biết thằng bạn đang nghĩ gì mà lại lấy một câu trong bài nhạc gửi cho tôi:
Đố mi: “Thành phố nào vừa đi đã mỏi?”
Tôi cười buồn rồi send câu trả lời cho nó :
Thành phố vừa đi đã mỏi… "Thành phố buồn... Thành Phố Vắng Em"
P/S : Blogs Radio
0 nhận xét:
Đăng nhận xét